Tôi không nhớ chính xác vì sao mình quyết định đi về hướng núi rừng Tây Bắc, nhưng có lẽ, giống như tất cả những cuộc hành trình đáng giá khác, câu trả lời nằm trong một nỗi khát khao không tên – thoát khỏi cái náo nhiệt chằng chịt của thành phố, tìm về một chốn mà tôi có thể lắng nghe rõ hơn tiếng nói của lòng mình. Và thế là tôi đến bản Nậm Nghiệp, một nơi mà chỉ cần đặt chân vào, trái tim tôi đã bị giữ lại, như một người lữ hành vô tình vướng vào chiếc lưới tinh tế của thiên nhiên và cảm xúc.
Con đường dẫn đến Nậm Nghiệp không dễ dàng, nhưng cũng chẳng quá khó khăn, đủ để khiến những bước chân trở nên chậm rãi hơn, đủ để người ta ngắm nhìn những cung đường uốn lượn, những triền đồi xanh biếc như những nốt nhạc hòa âm cùng gió. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bản làng này từ xa, nó giống như một bức tranh được họa bởi bàn tay của thiên nhiên và ký ức, nơi những căn nhà sàn nép mình bên triền đồi, những rừng táo mèo đang nở hoa trắng xóa, và đỉnh Tà Tao sừng sững trong sắc trời xanh thẳm.
Người Mông ở đây gọi Tà Tao là "ngọn núi của thần linh". Có lẽ cũng phải thôi, vì mỗi lần ngước lên nhìn đỉnh núi, tôi đều có cảm giác một cái gì đó thiêng liêng đang phủ xuống. Người ta kể rằng trên đỉnh ấy, còn có những tảng đá vợ chồng, dấu tích của cặp đôi đầu tiên khai lập bản làng, một câu chuyện vừa thực vừa ảo, đủ để khiến một gã trung niên thích mộng mơ như tôi cảm thấy bản thân đang lạc vào một miền cổ tích nào đó.
Nhưng không chỉ có thiên nhiên níu giữ trái tim tôi, mà còn là con người nơi đây. Người Mông ở Nậm Nghiệp, họ không nói nhiều, nhưng ánh mắt và nụ cười của họ như chạm vào nơi sâu nhất trong lòng tôi. Ở nơi này, tôi cảm nhận được một nhịp sống khác – chậm rãi, giản đơn, nhưng tràn đầy sự chân thành. Buổi sáng, họ mời tôi bát cơm gạo đỏ ngọt lành, rót cho tôi chén rượu táo mèo ngọt đượm mà cay nồng, kể cho tôi nghe về lễ hội Tà Tao – nơi cả bản tụ họp, cùng cúng bái thần rừng, thần núi, rồi hòa mình vào tiếng khèn, điệu múa giữa hoa cỏ và tiếng cười rộn rã.
Có một buổi sáng sớm, khi sương còn giăng trắng trên các sườn đồi, tôi quyết định leo lên đỉnh Tà Tao. Con đường dẫn lên đó không dài, nhưng cũng đủ để khiến tôi nhận ra mình đã bỏ quên bao nhiêu lần hít thở sâu trong đời. Mỗi bước chân trên lối mòn nhỏ, mỗi nhánh hoa chi pâu khẽ lay động trong gió như đang kể cho tôi nghe câu chuyện của nó. Khi tôi lên tới đỉnh, bầu trời mở ra như một vòng tay ôm trọn lấy cả bản làng. Đứng ở đó, tôi nghe được tiếng thì thầm của gió, tiếng vọng của núi rừng, và cả tiếng lòng của chính mình – một tiếng lòng đã bị lãng quên giữa những xô bồ, vội vã của phố thị.
Ở Nậm Nghiệp, người ta không chỉ ngắm nhìn thiên nhiên mà còn được hòa mình vào đó, để quên đi thời gian, quên đi những bon chen vốn dĩ chẳng mấy quan trọng. Mỗi ngày trôi qua, tôi nhận ra rằng điều tôi cần không phải là những thứ xa hoa hay ồn ào, mà là những khoảnh khắc như thế này – một bát cơm giản dị bên bếp lửa nhà sàn người Mông, một buổi chiều ngồi bên hiên nhà ngắm hoàng hôn phủ vàng lên rừng táo mèo, một đêm lặng lẽ nghe tiếng suối róc rách như một bản nhạc ru lòng.
Rời Nậm Nghiệp, tôi mang theo không chỉ là những bức ảnh hay những món quà lưu niệm, mà còn là một phần tâm hồn của mình đã được chữa lành. Bản làng ấy, với những câu chuyện cổ tích, những đỉnh núi hùng vĩ, và những con người chân chất, đã dạy tôi một điều quý giá: Đôi khi, ta không cần phải đi đâu xa để tìm hạnh phúc, vì hạnh phúc luôn nằm ở những điều giản đơn nhất – một làn gió mát, một ánh mắt chân thành, hay một bản làng ẩn mình giữa đại ngàn.
Nếu bạn, một người đã đi qua nửa đời người, đang mỏi mệt với những cuộc đua không hồi kết, hãy một lần đến Nậm Nghiệp. Không phải để khám phá, mà là để tìm về. Vì biết đâu, nơi đây, bạn sẽ tìm thấy một phần ký ức bị lãng quên – hoặc có thể, một phần trái tim mà bạn tưởng đã đánh rơi giữa dòng đời.