(Tâm sự của khách Be Bo đến chơi ở Nậm Nghiệp)
Tôi gặp ở Nậm Nghiệp một bạn trẻ đi leo núi, tôi biết bao ngưỡng mộ bạn, một mình một balo, một hành trình đẹp biết bao. Tôi tin là những người như vậy sẽ không bao giờ là người cắm trại xong xả rác dưới gốc cây Sơn Tra.
Gặp rác ở đây đau lòng biết bao, vì trong bản người dân để nhiều thùng rác lắm, chỉ cần chịu khó một chút thôi là được. Bản đẹp vô cùng, bao quanh là 1,6 ngàn hecta Sơn tra (1,6 ngàn nhé), từng thế hệ người Mông đã trồng cây, đã sống bình yên nơi đây, cuộc sống đẹp như tiên cảnh và bình yên, có điện, có nước suối, có heo, có gà, mùa bắp có bắp, có rau..có nhà gỗ lợp mái pơ mu và quan trọng nhất là có nét văn hoá riêng.
Ai cũng sẽ mê rừng hoa này, mê những gốc cây cổ thụ đầy địa y. Hết mùa hoa là đến mùa đỗ quyên, rồi qua mùa lúa chín, mùa táo chín, mùa hoa chi pâu. Mà không có hoa thì hàng ngàn vẻ đẹp khác vẫn nằm đây, những dải núi xanh bao bọc quanh bản, những nếp nhà nhỏ, vạt cải bé teo, con đường đất đồi, hoa dại trắng mọc lớp lớp dưới tán Sơn Tra.
Vào một buổi sáng, tôi đã đứng mãi nơi đây, đi tìm một đường trek nhỏ dễ đi mà không phải quay lại đường cũ cho khách, tôi cứ đứng mãi dưới những gốc Sơn Tra, bên những bụi hoa dại, dưới chân là dương xỉ và hoa dại màu tím nhỏ như ngôi sao tí hon, nghe chim hót, nghe ong rù rì.
Những vẻ đẹp đó mong manh lắm, nên đã yêu, xin hãy yêu hết lòng. Đã yêu hãy đến và dùng dịch vụ của người dân, để người dân nơi đây trở thành những ông chủ bà chủ, người dân tự tin và bảo vệ vùng đất của người ta. Đơn giản nhất là đừng vứt rác, đừng bẻ hoa, đừng mang lên đây karaoke và làm hư văn hoá của người Mông.
Phát triển có thể là con đường một chiều, đi thì dễ mà quay lại thì khó lắm.
Mong cả những ai làm du lịch nơi đây, hãy làm du lịch thật có tâm. Nếu đến mảnh đất nhỏ xinh đẹp này, xin hãy yêu hết lòng.